Thơ của Chị Tôi

PhiKhanh
_Liễu thị Phi Khanh_

Chị có cái tên dường rất cứng cỏi nhưng cũng đầy chất văn chương.
Cũng có lẽ vì thế mà trong tận cùng cái bề ngoài như vô tư, như hời hợt lại ẩn chứa rất nhiều những trữ tình, lãng mạn của cả một thời con gái.

Khi chị mất đi, Tôi nhận được từ các con của chị mấy tập thơ với nét chữ nguệch ngoạc trên những trang giấy úa vàng, cũ kỹ vì đã trải qua quá nhiều năm tháng.

Những bài thơ chị viết từ rất lâu. Không ghi ngày tháng.
Cuối mỗi sáng tác của chị chỉ là hai chữ viết tắt “Ph Kh”.

Chị bắt đầu viết từ năm 1967 (lúc vừa 18 tuổi) và những lời thơ mang đầy tâm sự của khoảng tuổi đầy trăn trở về tình yêu…đã trải dài theo suốt dòng đời, bởi bài cuối cùng tôi nhìn thấy chị ghi là năm 2009.

Đọc – để cảm nhận được rằng Chị đã sống bằng tất cả hồn mình cho những gì mà chị ấp ủ, nâng niu và chiu chắt qua ngần ấy thời gian vui, buồn…băn khoăn cũng nhiều mà gian nan cũng không hẵn là ít.

Mộng mơ…lãng mạn…với những trăn trở suy tư…
Yêu bằng cả trái tim và giận hờn, đau thương bằng cả khối óc.
Chị là như thế đấy.
Trong cái vỏ bộc trực, vô tâm…là những giọt lệ âm thầm và niềm đau luôn tích lũy.
66 năm sống kiếp con người – Chị vẫn âm thầm giấu kín niềm riêng trong tận cùng góc khuất hồn mình.

Chị cười…Chị nói
Như vô tư…như bình thản…như bất cần đời
Không sợ ai buồn…không sợ ai giận…
Nhưng…đàng sau những xốc nổi ấy vẫn là một con người với cả tâm hồn đầy ắp yêu thương và ngập tràn ước vọng… 

Tôi và Chị – Hai chị em như hai con đường ngược chiều.
Ấy vậy mà khi chị mất rồi Tôi mới nhận ra hồn mình trống vắng đến vô cùng khi ngày ngày không còn được nghe những lời nói ồn ào, nhìn những cử chỉ ngông nghênh và cứ bật cười khi trông theo dáng đi xiêu xiêu của chị.

Chị à !
Em nhớ chị rất nhiều – chị có biết không ?
Hãy bình yên và mãi bình yên nơi ấy, chị nhe.

Tình Thơ Phi Khanh

Lật nhè nhẹ kẻo nàng Thơ tỉnh giấc
Khép từ từ đừng đánh thức chàng Văn
Thơ và Văn là đôi bạn tri âm
Cùng hòa điệu cho đời lên ý sống

Trao trả

Tôi chối bỏ sau lưng nhiều kỷ niệm
Bước chân yêu lỡ lạc dấu thiên đường
Chặng buồn mình cúi mặt vào đêm tối
Với cuộc đời rách nát lạnh tình thương

Đành trả anh vàng son trong quá khứ
Cả niềm đau trong khối óc suy tư
Chuyện chúng mình, lời anh nguyền chung thủy
Anh sang ngang, tôi đốt để tạ từ.

Xin trả anh những mộng mơ tuổi dại
Tôi bước vào đời làm cô gái trung trinh
Ngày nào yêu nhau, bây giờ ngang trái
Giữ làm chi kỷ niệm – khổ riêng mình.
_Phi Khanh_

Hết yêu

Tôi đã bảo: Anh đừng biên thư nữa
Đừng hẹn hò, chờ đợi chỉ hoài công
Bọn con trai các anh giờ hay “đểu”
Một lần yêu thương đổi đến hai lòng

Chuyện hôm qua bây giờ là dĩ vãng
Tôi dại khờ chuốc lấy khổ đau thôi
Người con gái – phiên tình yêu thứ nhất
Bài thơ nào anh viết gởi riêng tôi ?

Đừng nuối tiếc – Tôi không yêu anh nữa
Anh về đi, chờ đợi cũng không thành
Người đi qua họ cười anh si đấy
Bảng ái tình…anh – mấy chữ “Ph Kh”
_Phi Khanh_

Trả anh

Xin đừng hỏi vì sao tôi hay viết
Những lời thơ tha thiết tự ngàn xưa
Những đêm buồn thao thức lắng nghe mưa
Anh đừng hỏi vì sao tôi đã khóc

Tôi yêu đó – loài chim buồn cô độc
Mộng ân tinh dang dỡ lịm bài ca
Trả về ai trong giấc ngủ kiêu sa
Đèn ơi sáng để quên ngôi Sao tắt

Mười tám tuổi trinh nguyên tròn tiếng hát
Biết bao người mơ ước đón đưa tôi
Nhưng hôm nay mộng đẹp vỡ tan rồi
Xin trả lại anh ân tình ngày cũ.
                                      (1967)
_Phi Khanh_

Người tình đất Vĩnh

Mấy năm rồi – hỡi người yêu đất Vĩnh
Càng gần nhau thì càng thấy cô đơn
Tôi yếu đuối như loài hoa Mắc Cở
Nếu đau thương chỉ xếp lá lặng buồn

Ngày nắng gió đưa tôi về xứ lạ
Đã thấy cô đơn tự những bước đầu
Bởi định mệnh ném vào đời sớm quá
Xa nhau rồi, tôi còn ngỡ chiêm bao.

Buổi chia tay thấy lòng buồn vô hạn
Tôi u sầu – trời đất cũng buồn theo
Và từ đó tôi bắt đầu cuộc sống
Thật huy hoàng mà cũng lắm thương đau.

Người có hiểu – sau bao lần gục khóc
Tôi bơ vơ…vì biết – chẳng còn nhau.

Kể từ đó, tôi sống đời kẻ khác
Quên đời mình trong nỗi nhớ cô đơn
Bụi phấn mỏng mà lâu ngày tích lũy
Đủ xây đời tôi một nấm mộ buồn.

Đành nấn ná trên chổ ngồi chóng mặt
Đến bây giờ không lẽ bỏ ra đi
Mà ở lại lòng sẽ buồn vô kể
Như gió đưa…hoa Sao rụng – ích gì !

Chắc sẽ nói bằng lời người cô lẻ
Như vầng trăng hấp hối giữa sương mù
Đốt cháy tuổi đời bằng bao diêm nhỏ
Soi trong đêm – chỉ trơ trọi bóng mình

Mấy năm rồi – hỡi người yêu đất Vĩnh
Càng nhớ thương lòng càng thấy cô đơn
Tôi sống nốt, xong quãng đời còn lại
Trả hết cho ai một món nợ buồn.
_Phi Khanh_

4 mùa

Nhìn hoa nở mới biết rằng Xuân đến
Nghe tiếng Ve mới biết đã sang Hè
Nhặt lá rơi khi trời đã vào Thu
Nghe thấm lạnh mới hay là Đông tới

Trong trời đất phân bốn mùa rõ rệt
Sao đời tôi lại chỉ có mùa Đông
Giá rét cô đơn luôn thấm lạnh lòng
Chuỗi cô độc cứ theo hoài năm tháng

Tình giẫy chết giữa mưa buồn tháng tám
Từng giọt mưa – từng mảnh vỡ linh hồn
Không nụ cười thay thế những môi hôn
Không hò hẹn – không một lần chờ đợi.

Tình xa xôi – mắt buồn trông dịu vợi
Dù thật gần sao xa quá tầm tay
Nhặt lá rơi ấp ủ mộng bao ngày
Nhìn lá chết ngỡ đời mình như lá.
_Phi Khanh_

Mong

Mong mãi – mùa Thu chưa thấy đến
Để tôi thầm nhặt lá vàng rơi
Ấp yêu với cả lòng thương mến
Ghép lại thành tên của một người

Người ấy bây giờ ở tận đâu ?
Có buồn khi đêm vắng canh thâu
Ước gì khi thấy lòng lên tiếng
Có nhớ gì khi nắng đổi màu ?

Tôi ở nơi nầy vẫn chắt chiu
Từng màu lá chết để nâng niu
Từng mùa Thu đến…rồi Thu đến
Nhặt lá vàng rơi mỗi buổi chiều.
_Phi Khanh_

Không đề

Mới gặp em rồi anh yêu em
Yêu làn tóc xõa chảy êm đềm
Yêu bờ môi thắm nhiều mơ mộng
Yêu dáng suy tư, gót nhỏ mềm

Mới gặp em, rồi anh đã thương
Đòi “hôn” một cái mà em buồn
Gi ận hờn cúi mặt đành quay bước
Để lại lòng anh bao vấn vương.
_Phi Khanh_

Từ khước

Tình yêu đó tôi xin anh hãy giữ
Để mà trao cho kẻ khác anh thương
Hãy để tôi yên với đời sống thiện lương
Để tôi khỏi phải mơ và phải mộng.

Anh nên biết tình yêu là quan trọng
Nó sẽ tàn mau một sớm, một chiều
Mới gặp nhau mà anh đã nói yêu
Yêu vội vã, lìa mau là thế đó.

Rồi một ngày kia pháo hồng trước ngõ
Cổng nhà anh rộn rịp buổi tân hôn
Anh cười vui trong tiếng nhạc dập dồn
Tay dìu nhẹ giai nhân cùng sóng bước.

Nên giờ đây tình anh tôi từ khước
Để ngày sau tôi không khổ không sầu
Để khỏi buồn nhìn mấy trắng trôi mau
Tình giả dối xin anh đừng trao gởi.
_Phi Khanh_

Bao giờ ?

Tim em như quán trọ
Anh là khách lỡ đường
Vừa gặp trong thoáng chốc
Sao lòng đã vấn vương ?

Biết bao giờ tôi vui
Không còn ngồi gục khóc
Không còn buồn cô độc
Chẳng nghĩ ngợi bâng quơ.

Biết bao giờ tôi hết
chép nối những bài thơ
Gởi lên trang giấy mỏng
Nhỏ lệ khóc duyên hờ.

Ngày tôi không còn khóc
Tôi hết buồn cô độc
Ngày ấy chắc không xa
Đó là ngày nhắm mắt.
_Phi Khanh_

Tình đời

Làm người sống ở trong trời đất
Chấp nhận đau thương mới đáng người
Phấn đấu ngẩn đầu nhìn nghịch cảnh
Nhiều lần thất bại mới nên thân
Đừng nên buồn chán vì nhân thế
Nhìn xem quả đất cứ xoay dần

Tình đời là thế đó
Chấp nhận chớ nên buồn
Đừng sầu, đừng chán ngán
Dù thiếu mọi tình thương

Đường đời bao nghịch cảnh
Nhân thế lắm điêu ngoa
Thân mình như hạt cát
Giữa sa mạc bao la.

Đồng tiền mang sức mạnh
Bao nhiêu kẻ cúi lòn
Còn riêng mình tay trắng
Đành nhận lấy đau buồn.

Ngày mai trời lại sáng
Sau bao trận cuồng phong
Trời cao luôn có mắt
Không phụ kẻ có lòng.
_Phi Khanh_

Buồn vào tim

Buồn vào tim cho hồn lên tiếng gọi
Một lời thôi – lời giả biệt thương đau
Cho tim tôi không tuôn thắm máu đào
Cho dĩ vãng đừng khơi sầu nhung nhớ.

Buồn vào tim cho hồn khơi nhịp thở
Cho thời gian lắng đọng ở hồn tôi
Cho đời tôi tươi thắm lại nét môi
Cho mái tóc xõa dài phơi nắng ấm.

Buồn vào tim cho đời tôi tươi thắm
Cho lệ hồng đừng tuôn đổ bờ mi
Cho tim tôi biết hưởng tuổi xuân thì
Và muôn kiếp tôi không buồn đau nữa.
_Phi Khanh_

Viết cho “K”

Tôi viết bài thơ lúc nửa đêm
Khi hai bên phố ngủ êm đềm
Khi duyên ta vẫn chưa tròn mộng
Ngăn cách nhau hoài, thương nhớ thêm.

Tôi biết tình yêu vạn lối đi
Tìm trong cung bậc…nhớ nhung gì ?
Người thương vừa đến rồi đi mất
Tôi cảm thấy lòng như thiếu chi !

Tôi viết chữ “K” vào trái tim
Dù cho cay đắng nổi hay chìm
Tình yêu thứ nhất tôi trao gởi
Đã gởi cho ai lắm nỗi niềm

Tôi biết yêu là mua khổ đau
Trắng đêm thương nhớ lẫn u sầu
Gối tay đưa tiễn tôi vào mộng
Mộng vỡ tan rồi – tôi khổ đau.

Tôi vẫn yêu ai đến trọn đời
Cho dù trăng lặn, nước triều vơi
Dù đời ngăn cách, người đôi ngả
Tôi giữ tình nầy mãi thế thôi.
_Phi Khanh_

Trắng đêm

Dakmil sương xuống lạnh lưng đồi
Trắng đêm không ngủ, tôi ngồi nhớ mong
Buồn cho số kiếp long đong
Khổ đau, ngang trái…còn mong ước gì

Thôi đành nhận lấy sầu bi
Dở dang là đẹp – tình đi là còn
Tình tôi vẫn thắm màu son
Vì sao cay đắng làm mòn tuổi xanh ?!

Giờ tình anh – trả cho anh
Còn riêng đổ vỡ tôi đành nhận mang.
_Phi Khanh_
(17-08-1987)

Trở lại Trà Vinh

Tôi trở lại Trà Vinh
Vào một chiều lộng gió
Nghe thấm lạnh trong tim
Nhìn lá rơi bỡ ngỡ

Đâu kỷ niệm ngày xưa
Dấu tích lần gặp gỡ
Bao năm đã trôi nhanh
Hỏi người – quên hay nhớ ?

Tôi về thăm chốn cũ
Sao nghe lòng vấn vương
Giờ mình xa xôi quá
Như khách lạ bên đường.

Nhớ ngày mới yêu nhau
Đắp xây bao mộng đẹp
Trách sao anh không giữ
Cho mộng được tròn đầy.

Bao nhiêu là cay đắng
Tôi gánh trọn vai gầy
Tại duyên mình lận đận
Giờ biết trách ai đây ?

Thôi cũng đành anh nhé
Duyên kiếp mình long đong
Nên đành chia đôi ngả
Như thế cũng là xong
_Phi Khanh_
(17-08-1987)

Chấp nhận

Xuân tám tư, đầu năm mình gặp gỡ
Để rồi yêu…rồi khổ với buồn lo
Xây tổ ấm nhưng duyên tình không trọn
Bởi lòng người còn e ngại, đắn đo.

Nên đến nay đã bao năm chăn gối
Mình chia tay mỗi đứa một con đường
Vì định số hay lòng người giả dối
Miệng nói yêu mà lòng lại lọc lừa
Thì thôi nhé – mình chia tay cũng phải
Để con đò quay về lại bến xưa.

Xin cầu chúc cho tình xưa nghĩa cũ
Được ấm êm và hạnh phúc mai sau
Còn riêng tôi trên đường trần cát bụi
Sẽ cô đơn hay sẽ bước qua cầu…?
Số không may, xin cúi đầu chấp nhận
Vẫn tươi cười dù duyên kiếp buồn đau.
_Phi Khanh_

Âm thầm

Một buổi sáng, cao nguyên lành lạnh gió
Tôi âm thầm đếm từng bước chân côi
Nói gì đây – tình đã dỡ dang rồi
Giờ xa cách, tại vì đâu anh nhỉ ?

Tôi chẳng biết những gì tôi đang nghĩ
Chỉ biết rằng mình vĩnh viễn xa nhau
Còn gì đây – trên tột đỉnh niềm đau
Tôi chưa nghĩ về tương lai sắp đến.

Cuộc đời tôi giờ như thuyền không bến
Như hoa rơi trên suối cuốn trôi theo
Như mây bay không biết đến phương nào
Để mãi khổ và đau trong kỷ niệm.
_Phi Khanh_
(17-01-1990)

About Tú_Yên

Gió đi bỏ lại mình ta Ngày qua, rồi lại ngày qua - qua ngày.
Bài này đã được đăng trong Thơ của Chị Tôi và được gắn thẻ . Đánh dấu đường dẫn tĩnh.

Bình luận về bài viết này